Người khinh mình chưa kinh
Mình khinh mình đáng sợ
(truyenngan.com.vn – Tác phẩm tham dự cuộc thi viết “Những câu chuyện cuộc đời”)
***
Với tinh thần quyết đoán, lời lẽ hùng hồn, ông tả văn rất phiêu. Dù tả cảnh, vịnh vật nhưng nhiều tác phẩm của ông toát lên phong thái của văn nghiệp biết ủng hộ công lý, có nghĩa khí giang hồ. Dù nghiệp dư, song trong tư duy văn vị của ông từ tả thực, đến siêu thực, kể cả nghệ thuật kỹ xảo văn chương vẫn không thiếu.
Dù đường hoạn lộ không được hanh thông, thế nhưng, văn sĩ “ao làng” vẫn được nhiều người ngưỡng mộ.
Bên cạnh đó đường tình duyên cứ trầy trật mãi mới có được mụn con trai, vì quá vui mừng nên ông chọn đặt cho quý tử “con trông” cái tên nghe rất đặc trưng là “Thằng Lượm”.
Chẳng ai ngờ văn sĩ tài hoa mắc căn bệnh hiểm nghèo đến hơi thở cuối cùng trăn trối một câu “Thôi rồi Lượm ơi”!… Rồi văn sĩ trở thành người thiên cổ.
Lại không ngờ tới tuổi cập kê Lượm bước vào con đường trụy lạc, ăn chơi. Vì gãy gánh nửa đường lên bà mẹ của Lượm đi thêm bước nữa.
Bất ngờ lại tiếp bất ngờ bởi Lượm gặp được ông dượng ghẻ quá giàu sang, từ đó Lượm ta luôn có phong thái của “Cậu ấm, cô chiêu” ăn chơi trác táng. Dù chỉ số thông minh có thừa, nhưng Lượm “Thích dạy hơn thích học”, nên anh ta luôn bốc phét những chuyện tào lao cào cào yêu châu chấu chứ không nối nghiệp cha.
Do vậy vì thừa hưởng quá nhiều nên Lượm ta luôn tôn vinh ông dượng ghẻ như thánh sống, khiến người nghe cảm thấy nóng hừng hực cả người như đương đứng bên “Hỏa Diệm Sơn”. Thế mới biết: “Ra đời danh lợi vinh liền nhục, vào cuộc trần ai khóc tựa cười!…
Thế nên, làm người phải có chút kiến thức, để tạo điều kiện cho nhân sinh quan có tầm nhìn về thế giới quan, qua lăng kính đa chiều, chứ không phải chủ quan phiến diện. Tuy nhiên, ở đây Lượm ta lại là một kịch sĩ đã làm nên những kỳ tích kinh dị!
Từ đó Lượm ta quên đi nghĩa cử tri ân với người cha huyết thống chính nhân quân tử, nên mới bỏ cái họ gốc của cha mình, lấy theo cái họ của ông dượng ghẻ. Mà thế gian có câu: Trên đời này có hai cái khó, cái khó thứ nhất là cải họ, cái khó thứ hai là cải đạo. Thế mà Lượm ta lại làm được điều kỳ tích kinh dị này là: “Ăn cơm cha, thờ ma dượng ghẻ”, đệ nhất trên đời cắc ké thăng hoa! tưởng rồng thiên hóa kỳ đà!…
Tuy nhiên, bởi thừa kế cái gien di truyền của bậc sinh thành nên Lượm ta cũng tập tè được vài vần thơ “con cóc”, từ đó có hôm gặp anh bạn mỉa mai châm chọc Lượm bằng bài thơ ngũ ngôn là:
Người khinh mình chưa kinh
Mình khinh mình đáng sợ
Đạo Nghĩa làm tôn vinh
Tiền tài gây hoen ố.
Nghe xong Lượm ta liền đáp mấy câu thơ rất hót:
Tiền là tiên là phật
Chân lý ắt không sai
Miễn đẹp lòng “cô ruột”
Ai nói gì mược ai
Thế đó nếu lấy miếng ăn để làm phương tiện đi đến mục đích cuộc sống thì kể cả bậc chính nhân quân tử cũng không ngoại lệ. Ngược lại đem lòng tham dục để làm mục đích của cuộc sống thì âu đó bậc siêu nhân cũng ngả mũ chào thua, mà chỉ có giả nhân mới trúng mùa đắc địa!!!
Trần Văn Ba